Người phụ nữ giàu nghị lực (13:54 18/12/2017)


HNP - Gặp chị Hương tại thôn Vạn Điểm, xã Vạn Điểm, Thường Tín, Hà Nội, tôi không mấy ngạc nhiên khi mái tóc chấm gót ngày nào nay đã ngắn ngang vai. Khuôn mặt khả ái giờ đã có thêm những vết chân chim nơi khoé mắt. Đôi chân chị ngày càng teo tóp theo năm tháng, thỉnh thoảng lại nhói đau khi trái gió trở trời. Tuy vậy, chị vẫn cặm cụi đục, khảm, trang trí hoa văn lên những chiếc tủ tường, tủ thờ, bàn, ghế. Những tấm gỗ, mảnh xà cừ có lẽ sẽ gắn bó với chị suốt cuộc đời.

Chị Nguyễn Thị Hương (áo đen) đang dậy nghề các em có hoàn cảnh khó khăn


Bước vào ngôi nhà hai tầng cũng là xưởng sản xuất đồ gỗ khảm trai của chị, tôi như được hoà mình giữa những bộ đồ gỗ đồ sộ, với những nét chấm phá tinh tế. Trong nhà chị, trên tường là tấm bằng khen của Thủ tướng Chính phủ tặng chị Hương “Vì đã có thành tích vượt lên số phận, không chỉ làm giàu cho mình, mà còn tạo công ăn việc làm thường xuyên cho hàng chục lao động”; Bằng khen của Hội Người tàn tật và Trẻ mồ côi Việt Nam “Gương người bảo trợ điển hình”... Chị vẫn cần mẫn bên những tấm gỗ trang trí dở, như không muốn bỏ qua niềm đam mê của mình. Chị cho biết: “Cơ sở của tôi đang hoạt động rất tốt, hiện có 15 thợ làm việc chính thức, có tay nghề. Đồ gỗ mỹ nghệ của chúng tôi rất được yêu thích trên thị trường”.
 
Vẻ mặt đang phấn khởi, bỗng trầm lại khi chị nhớ về những sóng gió cuộc đời. Ông trời đã không cho chị may mắn như những người khác. Năm 1970, cô bé Hương xinh xắn, bụ bẫm ấy chào đời trong một gia đình nghèo ở thôn Vạn Điểm, là con thứ sáu trong gia đình nghèo có bảy người con. Được gần một tuổi thì sau một trận ốm nặng, chị bị liệt đôi chân. Từ đó chị không thể chập chững tập đi như những đứa trẻ khác, trở thành gánh nặng của gia đình.
 
Tuổi thơ của chị là một chuỗi ngày đầy đau khổ, mất mát. Mỗi lần hồi tưởng quá khứ, chị không khỏi rùng mình. Sau khi bị liệt, chị phải tập di chuyển bằng hai tay. Suốt ngày phải ở nhà, nhìn bạn bè ríu rít đến trường, chị càng khao khát học hành nhưng không ai dạy chữ cho chị. Chỉ cho đến khi, em gái đi học và về dạy lại thì chị mới được biết chữ. Năm 22 tuổi (1992), lúc này ở thôn Vạn Điểm, nghề khảm trai đang rất phát triển, chị nhận thấy phải làm một cái gì đó để nuôi sống bản thân và phụng dưỡng bố mẹ.
 
Với lòng quyết tâm, cần cù, chịu khó khi học nghề. Chỉ một năm sau, chị mạnh dạn lập xưởng riêng tại nhà bằng số vốn tích cóp được cùng với sự giúp đỡ một phần của gia đình. Nhưng điều quan trọng giúp chị vượt mọi trở ngại là sự quyết tâm mỗi khi đối mặt với khó khăn. Từ khi có nhà và xưởng riêng, chị nhận thêm thợ và bắt đầu truyền nghề cho những người có nhu cầu. Ban đầu là những thanh niên nghèo, thất nghiệp trong làng, trong xã. Dần dần, chị nhận dạy nghề cho các em tật nguyền mong muốn có nghề làm ăn. Chị ngậm ngùi: “Lúc đó, tôi gặp muôn vàn khó khăn, thợ không có, những người xung quanh nghĩ tôi tàn tật, lại đổ một đống tiền làm chuyện không đâu nên chẳng ai tin tưởng và ủng hộ ngoài gia đình tôi” .
 
Nhưng họ đâu biết rằng, chính lòng yêu nghề và say mê lao động đã giúp chị có được thành công ngày hôm nay. Điều đáng khâm phục nhất ở chị là ý chí kiên cường và nghị lực phi thường của một người phụ nữ tàn tật, chị đã chiến thắng nỗi đau và vượt lên chính mình. Chị cho biết: “Năm 2007, tôi được vào TPHCM dự hội thảo dành cho người tàn tật làm kinh tế giỏi, thấy Việt Nam mình nhiều người như mình, thậm chí còn thiệt thòi hơn. Tôi chỉ là một phần nhỏ bé trong xã hội mà thôi ”.
 
Ông trời chẳng phụ lòng người, hiện tại, chị làm chủ một xưởng khảm trai nổi tiếng, có thương hiệu trên thị trường. Thợ của chị đa số là các em tàn tật. Giờ đây, điều chị mong muốn hơn cả là xưởng sẽ ngày càng phát triển để tạo thêm công ăn việc làm cho các em, giảm bớt gánh nặng cho gia đình và xã hội.
 
Hơn 20 năm qua, chị đã truyền nghề cho gần 100 thợ đục khảm, trong đó, có rất nhiều em tàn tật. Các em đến từ các tỉnh như Hà Nam, Hưng Yên, Thái Bình, Thái Nguyên… Qua ti vi, thấy cơ sở chị làm ăn đứng đắn, dạy nghề đảm bảo nên gia đình đã đưa các em đến học. Chị cũng muốn góp một phần nhỏ bé của mình, giữ gìn nghề truyền thống của cha ông - cái nghề đã cho chị và các em cơm ăn, áo mặc. Tuy hai chân chị bị liệt, nhưng trái tim, nghị lực và lòng yêu nghề trong chị không bao giờ cam chịu, vẫn luôn cháy lên một sức mạnh, một niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống.
 
Sóng gió đã qua đi, quá khứ là dĩ vãng, dẫu khó khăn phía trước vẫn còn, nhưng giờ đây, chị chỉ mơ về ngôi nhà tràn ngập hạnh phúc và yêu thương mà chị đang dày công vun đắp. Chị như những cây xương rồng thô ráp, xù xì nhưng vẫn nở cho đời những bông hoa tươi thắm nhất giữa hoang mạc bao la. “Tôi chỉ mong những người như tôi hãy tự vươn lên bằng nghị lực của mình, để không phải dựa dẫm, không còn là gánh nặng của gia đình và xã hội”.

Trường Giang


Các bài mới đăng

Các bài đã đăng :

Bài viết Xem




Viết bình luận

Họ tên:(*)
Số điện thoại:
Tiêu đề:(*)
Nội dung:(*)
Mã xác nhận:         L?y l?i m� b?o m?t